Tâm hồn người Việt lớn lên cùng những năm tháng
bình yên, mộc mạc. Dẫu nơi phố xá xa xôi, nơi thành thị đèn xe rực rỡ nhưng người
ta vẫn chẳng thể quên đi hình ảnh ruộng lúa xanh rờn màu của lúa trổ bông những
con kênh mương nước chảy êm đềm
Làng quê tôi để người
ta nhớ, để người ta tìm về là bóng những đụn rơm to, là trâu cày đồng ruộng, là
lũ trẻ chơi rông trên cánh đồng. Làng quê là nhà của biết bao người con rời quê
lên thành phố. Nên trở về nơi đây, giũ bộ áo comple cứng nhắc, gấp gọn sổ sách
sang một bên, cùng người mẹ đôi mắt đã chân chim hằn rõ cấy mạ non. Cảm giác về
nguồn cội, về gia đình dâng dâng lên trong lòng.
Sự giản dị, không khói
xe, không nhà cao lấp bóng, không khách sạn sang trong… cây cối điệp trùng và
núi cao sừng sững khiến người ta chỉ muốn bỏ tất cả công việc để về đây. Khi mệt
mỏi, khi chán chường, nhiều người chọn một chuyến đi ngắn vài ngày lên miền
núi. Gió nơi đây, nắng nơi đây, bầu không khí trong trẻo nơi đây và sự hồn
nhiên của con người nơi đây làm lòng người trở nên nhẹ nhàng hẳn. Thành
phố hiện đại, nhiều khu vui chơi, trung tâm thương mại, đèn xe rực rỡ. Làng quê
lại nhiều lúa, nhiều rau, và những nhà ngói đơn sơ. Nhiều người vì muốn thoát
cái nghèo, cái đơn sơ ấy mà tìm lên thành phố. Đến khi ở thành phố rồi, người
ta nhớ lắm cái thôn quê. Cái nghèo mà bình dị, cái mộc mạc mà gần gũi, cái giản
dị mà thân thương. Cái câu chào, cái tay bắt mặt mừng,.Hàng xóm tối lửa
tắt đèn có nhau. Song, cũng bởi vì thế mà hình thành nên tình làng nghĩa xóm.
Ta không cảm thấy chơi vơi giữa dòng cuộc sống. Ta không thấy lạc lõng giữa biết
bao người.
Ta lớn lên. Ta có nhiều
nơi để khám phá. Những chuyến đi xa đầy trải nghiệm, những cung đường gập ghềnh
thu hút, những thành phố xa hoa, lộng lẫy đèn. Ta chợt quên đi những hình ảnh
thân thương mà ta từng cảm giác thật thân thiết. Ta quên đi những câu chuyện
đêm trăng của bà.
Rồi một ngày bất giác
giật mình. Ta đâu cần đi xa. Đẹp nhất trong tim là cảnh ruộng đồng, là ao đầy
cá, là tường gạch nhuộm màu tháng năm. Làng quê Việt Nam đẹp lắm, bình yên lắm,
thơ mộng lắm, chẳng kém vẻ đẹp của bất kì nơi nào. Nơi ấy, không chỉ đẹp mà còn
tình thương của mọi ngươi. Luôn dang tay đón chờ khoảnh khắc trở về của
những đứa con xa. Quê.
Dẫu đã đặt chân lên mọi
miền đất hứa, thì hãy nhớ một ngày về thăm lại làng quê. Có thể đó không phải
nơi ta sinh ra. Nhưng là nơi đất nước ta lớn lên, là nơi ông bà, tổ tiên ta sống.
Nét đẹp tổ quốc không phải là những thứ quá xa xôi. Nó gần gũi trong mỗi nếp
nhà, mỗi mái ngói, mỗi nhúm rơm trên mảnh đất làng quê thân thuộc. Đi đâu, ta
cũng sẽ khắc khoải nhớ về.